sáng tôi được mẹ cho 5 nghìn ăn sáng ,với 5 nghìn đấy, cộng thêm tiền tôi moi trộm heo đất tôi có thể mua 1 cái bánh mì kẹp thịt, ( 5 nghìn ) và đồ ăn vặt cho H, như đã nói ở trên tôi là 1 thằng nhát cáy nên tất nhiên chẳng thể nào có gan mời riêng nàng được, thế là tôi phải mua nhiều đồ ăn hơn và mang nên lớp mời H và các bạn cùng ăn, tôi chẳng quan tâm đến lũ bạn có được ăn miếng nào không, tôi chỉ quan tâm ,H của tôi đã ăn chưa thôi, một buổi khi đang nói chuyện với H nàng kể " tao thích thằng P ghê " như các bạn chưa biết P là thằng lớp phó lớp tôi ngoài việc nó đẹp trai ,học giỏi, giỏi thể thao và hoà đồng ra thì cái gì tôi cũng hơn nó hết :( , sau khi nghe nàng nói vậy tôi buồn lắm, buồn vì nàng đã chọn P mà chẳng phải là tôi, nhưng tôi không khóc, tôi là một thằng nhóc lớp 7 cứng rắn, tôi thầm chúc cho nàng hạnh phúc bên P, như ông nhà văn nào đấy mà tôi quên tên đã từng viết " yêu một ai đó chỉ cần nhìn thấy họ hạnh phúc thôi là bản thân cũng đã hạnh phúc rồi" và tôi thì cũng không tin lắm nhưng kệ nghe nó cũng rất ngầu mà, à tôi vừa search lại tên ông tác giả rồi ông ấy là Cửu Bả Đao, mà ông ấy cũng không nói (yêu một ai đó chỉ cần nhìn thấy họ hạnh phúc thôi là bản thân cũng đã hạnh phúc rồi ) ông nói " nếu bạn thực lòng yêu một cô gái thì việc thực lòng chúc cô ấy hạnh phúc bên người khác là việc không thể nào " thế là tôi quyết một lần tỏ tình với nàng một lần thôi. một lần là mãi mãi , ngày tôi chọn là 14/2 trước hôm đấy tôi có vào tiệm lưu niệm mới mở mua đôi vòng tay hình trái tim đẹp lắm nó màu hồng rất hợp với nàng nhưng vì nó là vòng đôi nên cái vòng màu hồng đấy lại chẳng hợp với tôi, nhưng chẳng sao , quan trọng là nàng, hôm sau không biết vì nguyên nhân nào mà chuyện tôi định tỏ tình với nàng bị lộ ra ngoài ,mấy thằng trong lớp lấy cái vòng tôi giấu trong cặp ra rồi đi khoe khắp nơi sau cùng đem đưa cho H , nàng cầm cái vòng bảo thích nắm , tôi cũng vui nhưng, chưng chẳng giám tỏ tình nữa. hôm sau không thấy nàng đeo , tôi nghĩ chắc nàng không muốn chiếc vòng bị cũ nên không đeo , cũng do tôi là một thằng nhát gan nữa nên từ đấy tôi chẳng còn xuống bàn nàng ngồi nói chuyện nữa tôi cũng tự nhủ với lòng rằng bản thân còn trẻ quá để mà biết yêu là gì,bẵng đi 1 thời gian trong lúc tôi đang ngồi trong lớp giải thích cho thằng bạn tôi rằng thời gian có tính giãn nở , và việc nó muốn quay về quá khứ để gian lận trong giờ thi môn toán là hoàn toàn khả thi,... thì tôi thấy nàng khóc chạy vào lớp , lúc đấy tôi lo lắm sau một lúc tôi nghe bọn lớp xì xào thì biết được, là nàng tỏ tình với P nhưng bị P từ chối ,nên nàng buồn và khóc, biết vậy tôi vừa giận vừa mừng, giận vì thằng P làm nàng buồn, mừng vì nó từ chối nàng , và nàng vẫn chưa có người yêu ,từ đấy chúng tôi chũng chẳng nói chuyện với nhau trong suốt 2 năm cấp 2 còn lại nữa, nhưng tôi vẫn âm thầm vào trang cá nhân của nàng, và biết được nàng thi vào trường chuyên nhưng trượt do thiếu may mắn, thế là nàng đành vào học trường tôi đang theo ,một ngôi trường bình thường, ( tôi và nàng khác lớp) gần đây tôi cũng biết nàng đã có người yêu mới, không phải P người mà nàng từng thích, cũng chẳng phải tôi người luôn thích thầm nàng, thôi thì cũng mong nàng hạnh phúc,.... bài học tôi rút ra là nếu đã yêu ai thì hãy dũng cảm nên như nobia vậy dù bình thường có nhát đến đâu thì khi xuka bị nguy hiểm cậu cũng không từ nguy hiểm để bảo vệ nàng,và sau cùng nói yêu nàng,. Và mấy cô gái đã không có ý thì đừng gây thương nhớ cho mấy thằng nhóc kiểu như tôi năm lớp 7 nhé, tội chúng nó lắm ,đêm nằm thao thức nghĩ sao để tỏ tình với cô bé kia ,làm sao để nàng hạnh phúc,nhưng sau cùng cũng chỉ dừng lại được ở nghĩ thôi. hãy để chúng nó ngây thơ với doremon và thế giới động vật trên VTV2
![]() |
Hãy dũng cảm như nobita nhé |
Nhận xét
Đăng nhận xét